Dương Thần tỉnh lại, không đợi hắn tỉnh táo lại, tôi đã kéo hắn đi tới nhà vệ sinh. Hắn giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, bị tôi lôi chạy về phía trước, mãi đến nhà vệ sinh mới phản ứng được, ngây người nói tôi quên mang giấy rồi...
Tôi thật muốn ngất. Anh trai à, tôi cũng đâu phải bảo tới đi vệ sinh đâu, anh mang theo giấy làm gì chứ?
Tôi kéo hắn tới trước bức tường, nói lại một lần cảnh tượng mình thấy được chiều qua cho hắn nghe, sau đó nói:
- Nếu anh là người có tay nghề gia truyền, anh tới xem thử ở đây rốt cuộc có huyền cơ gì.
Lúc này Dương Thần mới hiểu được dụng ý của tôi, nghi ngờ tiến lên dùng tay khẽ sờ, lại ngửi sau đó quay đầu nhìn tôi nói:
- Ở đây không có gì khác thường cả.
Tôi không hiểu, ở đây làm sao có thể không có gì khác thường được? Tôi nhìn thấy được rõ ràng mặt người kia tiến vào bức tường mà.
Dương Thần cũng không hiểu nhìn tôi một lát, tôi chợt nhớ tới điều gì, vì vậy hỏi hắn:
- Anh có biết chuyện ma quái trong WC không?
Tôi vốn cho rằng hắn không biết, không ngờ Dương Thần trợn tròn mắt nhìn tôi và gật đầu nói:
- Tôi biết.
Không ngờ vẻ mặt người này còn rất thản nhiên, giống như đang nói chuyện ăn cơm ngủ nghỉ vậy. Tôi đúng là không phát hiện ra ở bên cạnh mình còn có một cao thủ như vậy ẩn nấp.
Thật ra tôi nghĩ, nếu trong WC này có ma quái, vậy thì gọi ma quỷ kia ra. Buổi chiều người kia ở đây lén lén lút lút làm gì, bức tường này có bí mật gì, hẳn ma quỷ kia biết chính xác nhất.
Nhưng Dương Thần lại nói hắn biết ở đây có quỷ nhưng hắn chưa bao giờ giao tiếp, cũng không quen. Vì vậy tôi chỉ đành phải tìm Thiệu Bồi Nhất, kết quả cậu ấy vào nhà vệ sinh và nhìn xung quanh, lại trực tiếp chạy qua một buồng vệ sinh và nhìn tôi mỉm cười, chỉ vào bên trong.
Tôi hiểu, lặng lẽ đi tới và đập nhẹ vài cái vào cửa buồng vệ sinh.
Tôi làm vậy cũng là lễ phép, quỷ đều nhát gan, sợ va chạm, đặc biệt là Thiệu Bồi Nhất đã nói đó là một đứa trẻ con nên chắc càng nhát gan hơn. Nhưng sau khi tôi vừa đập vào cửa lại nghe bên trong có tiếng người khàn khàn kêu lên.
- Có người...
Tôi không khỏi buồn cười, không ngờ quỷ này còn biết tiếp lời. Nhưng nếu nó không mở cửa, tôi cũng tính chào hỏi, bất chấp tất cả lại kéo cửa ra...
Được rồi, phòng vệ sinh này thật ra đã hỏng, nhưng lúc tôi kéo cửa ra, bên trong lại là một gương mặt đầy khủng hoảng, nơm nớp lo sợ, khi nhìn kỹ thì là lão đại phòng 315.
Mẹ kiếp, thế mà thật sự có người, vẻ mặt lão đại này buồn bã giống như đưa đám nói:
- Các đại ca làm gì vậy? Đi ngoài thôi cũng phải dọa người à? Tôi vừa vào là các người lại tới, hết mặt người tới mặt quỷ dọa cho tôi bây giờ rặn cũng không ra được...
Được rồi, xem như chúng ta đều táo bón cả đi. Tôi nhìn anh ta cười hì hì:
- Thật ngại qua, chúng tôi không phải tìm anh.
Nói xong tôi tiện tay đóng cửa lại, quay đầu trừng mắt nói với Thiệu Bồi Nhất:
- Thằng nhóc, cậu giở trò gì vậy, con quỷ kia căn bản không ở đây.
Thiệu Bồi Nhất nhún vai, bĩu môi nói:
- Vốn là ở trong này, cậu không nhìn thấy thôi, thật ngu ngốc...
Tôi bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng quay đầu kéo mạnh cái cửa kia ra. Lần này động tác của tôi khá nhanh, lại kéo cửa trong nháy mắt nên chỉ thấy phía sau lão đại phòng 315 kia đột nhiên có một cái đầu nhỏ rụt về.
Thật sự là tiểu quỷ, không ngờ lại chơi trò trốn tìm với chúng tôi. Tôi bắt lão đại, cũng không quan tâm anh ta đã kéo quần hay chưa lại lôi anh ta ra ngoài, sau đó nhìn qua. A, bên trong vẫn trống rỗng.
Vào lúc tôi buồn bực, phía sau bỗng nhiên vọng đến tiếng la.
- Ở bên kia, bên kia, ôi ôi, anh đừng chạy, ở sau lưng anh đấy...
Tôi nhìn lại, chỉ thấy lão đại phòng ngủ 315 đang chạy loạn khắp nơi trong nhà vệ sinh, hoảng hốt lo sợ, Thiệu Bồi Nhất đuổi theo phía sau, Dương Thần chặn ở phía trước, mà phía sau lão đại phòng 315 có một bóng mờ đang nằm.
Thảo nào tôi không thấy được nó, hóa ra tiểu quỷ này thuận thế nằm ở trên lưng lão đại phòng 315. Rõ ràng anh ta bị dọa cho sợ, nhảy đi nhảy lại trong nhà vệ sinh và ra sức dùng tay phủi phía sau lưng.
Tôi đang muốn nhảy qua cho anh ta một chữ Trấn thì cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nắm lấy anh ta rồi hất ngã xuống đất. Thiệu Bồi Nhất và Dương Thần nhào tới đè chặt anh ta lại. Tôi xông tới, bốp một cái đã dán chữ Trấn vào sau lưng của anh ta. Sau đó lại nghe có một tiếng hét chói tai vang lên. Lão đại của phòng ngủ 315 đã đàng hoàng lại. Tiểu quỷ nằm sau lưng anh ta cũng ngoan ngoãn, chậm rãi hiện ra nguyên hình.
Đây cũng là một tiểu quỷ đầu to, thình lình nhìn qua giống như nhân vật con trai đầu to trong phim hoạt hình, ở dưới chữ Trấn không giãy giụa được, trong đôi mắt nó đầy hoảng sợ.
Mà người vừa bắt lấy lão đại trong phòng ngủ 315 chính là Nam Cung Phi Yến. Tôi vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt, mơ hồ cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó nhưng lại không nghĩ ra được.
Bây giờ chuyện chính quan trọng hơn, tôi phất tay ra hiệu Dương Thần đi ra cửa nhà vệ sinh trông. Hiện tại ở đây có ma quỷ, không thể để ai bước vào được. Dương Thần đúng là quá tuyệt. Hắn nhặt mảnh gạch vỡ từ dưới đất lên, viết ở trên cửa nhà vệ sinh: Nhà vệ sinh đang sửa, cấm sử dụng. Sau đó hắn chốt cửa trong, lại chuyển một cái ghế chống vào sau cửa, bản thân ngồi xuống ghế, an toàn.
Tôi giơ ngón tay cái khen ngợi hắn, lúc này mới cười hòa ái cúi đầu hỏi tiểu quỷ đầu to xem nó tên họ tên gì, từ đâu tới, ở đây bao lâu và một vài vấn đề linh tinh khác.
Tiểu quỷ sợ hãi trả lời từng câu một, nó nói nó không nhớ rõ tên của mình, chỉ là trong lúc vô ý tới đây nên tạm thời ở lại. Nó rất ngoan ngoãn, từ trước đến nay không hù dọa người, cũng không sợ người, chỉ thỉnh thoảng nói đùa với người mà thôi nhưng cũng rất ít, cầu xin tôi đừng tổn thương nó.
Lúc tiểu quỷ nói chuyện rất sợ hãi, cơ thể khẽ run lên, rõ ràng thật sự sợ tôi tổn thương nó. Tôi không nhịn được mà động lòng trắc ẩn, mỉm cười nói với nó, tôi chỉ có chuyện muốn tìm nó giúp đỡ, cũng không phải muốn tổn thương nó. Chẳng qua là nó chạy loạn, cho nên mới bất đắc dĩ bắt nó lại. Nếu như nó chắc chắn đồng ý giúp đỡ chúng tôi, tôi sẽ thả nó ra.
Tiểu quỷ vừa nghe liên vội vàng liên tục gật đầu, tôi thấy nó cũng thành thật nên quyết định thu lại chữ trấn, hỏi nó:
- Buổi trưa có một người làm gì đó ở trên vách tường. Cưng có thấy rõ không?
Tiểu quỷ gật đầu nói, người kia vẽ gì đó ở trên vách tường, hơn nữa còn không chỉ một lần, mỗi lần nó đều ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ có điều người kia không nhìn thấy nó.
Tôi vội hỏi tiểu quỷ:
- Người kia vẽ gì?
Nó nói:
- Người kia vẽ một mặt người, hơn nữa còn vẽ rất giống, nó tò mò cho nên lần nào cũng đứng bên cạnh nhìn lén.
Tôi lại hỏi tiểu quỷ, có thể tìm được người kia không. Tiểu quỷ khẽ gật đầu nói chỉ cần để cho nó lại nhìn thấy người kia thì chắc chắn có thể nhận ra.
Tôi vỗ tay:
- Quá tốt rồi, nếu vậy thì lại dễ làm.
Tôi xem thời gian cũng không còn sớm nữa, vì vậy quyết định thật nhanh, tranh thủ không quá muộn, lập tức hành động để tìm ra người kia.
Sau đó Dương Thần mở cửa nhà vệ sinh ra, Nam Cung Phi Yến đi ra ngoài đầu tiên, không ngờ vừa vặn có một người từ phía trước đi tới. Khi liếc nhìn thấy Nam Cung Phi Yến, anh ta lập tức ngây người. Sau khi lại nhìn thấy mấy người chúng tôi đi ra thì càng ngu người hơn, ngơ ngác đứng ở đó, sững sờ nhìn chúng tôi.
Lúc này tôi mới nhớ tới đây là nhà vệ sinh nam. Nam Cung Phi Yến vừa...
Nam Cung Phi Yến ngược lại chẳng hề để ý, vung tay lên. Anh bạn này lại ngất xỉu trên đất. Cô mỉm cười nói:
- Chờ hắn tỉnh lại sẽ không nhớ đã từng gặp tôi đâu, hì hì...
Tôi cũng hết cách với cô ta nên chỉ biết cười gượng, dẫn theo mọi người chạy lên trên tầng.
Tôi nhớ người buổi chiều kia đi tới tầng bốn thì biến mất.
Lúc này tiểu quỷ rất nghe lời, đi ở phía trước chúng tôi, khi lên tầng liền nhìn xung quanh, xoay người lại vào phòng ngủ thứ nhất trên hàng lang. Chúng tôi chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thoáng cái đã thấy nó đi ra, nhìn chúng tôi lắc đầu, sau đó tiếp tục đi vào phòng ngủ thứ hai.
Cứ như vậy, tiểu quỷ liên tục ra vào hơn mười phòng ngủ, hình như cũng không phát hiện ra người kia. Chúng tôi cũng chỉ có thể cố kiên nhẫn, đi khắp nơi trong hành lang, đi tới một lúc liền tới bên cạnh nhà vệ sinh tầng bốn.
Phòng 415.
Tầng ba có 315, tầng bốn tất nhiên có 415 chỉ là một trên một dưới. Mà tiểu quỷ đi đến đây thì bỗng nhiên chạy ra, liên tục ngoắc tay với chúng tôi, ra hiệu cho chúng tôi là nó đã tìm được!
Tôi lập tức mừng rỡ, thò tay muốn gõ cửa, Nam Cung Phi Yến ngăn tôi rồi trực tiếp xuyên tường đi qua, sau đó cửa kia lại tự động mở ra, đồng thời đèn bên trong cũng sáng lên. Tôi tranh vào trước. Lúc này, trong phòng ngủ chỉ có một người đang hoảng sợ co người ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn chúng tôi với vẻ mặt không biết làm sao.
Tôi liếc mắt liền nhận ra người này chính là người tôi đã gặp ở trong nhà vệ sinh buổi chiều. Phía bên phải của mũi anh ta có một nốt ruồi đen, trên má trái dán miếng băng dính. Tiểu quỷ chỉ vào mặt anh ta hưng phấn, ra hiệu với chúng tôi chính là anh ta!
Nhưng thấy người này mở miệng hình như muốn kêu, Nam Cung Phi Yến tiến lên vỗ vào ngực anh ta một cái. Anh ta mở miệng một lúc lâu nhưng không phát ra tiếng, lúc này mới biết mình gặp phải cao nhân thì vội vàng xoay người bò xuống đất, chỉ vào cổ họng và khoa tay múa chân với chúng tôi.
Thiệu Bồi Nhất lật tay ấn anh ta ngã vào trên ghế. Tôi đi tới trước mặt anh ta, chậm rãi mỉm cười nói:
- Người anh em, tôi có thể cho anh mở miệng nói chuyện, nhưng anh phải bảo đảm không la to, hơn nữa tốt nhất là phối hợp một chút. Anh nên biết chúng tôi không phải là người bình thường, nếu tìm được anh thì trên cơ bản anh cũng tính là xong đời, nhưng chỉ cần anh đồng ý thành thật phối hợp chúng tôi, tôi bảo đảm sẽ không đánh chết anh.
Anh ta bị đè chặt xuống, cơ thể không giãy giụa được nên chỉ đành phải liều mạng gật đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn. Tôi nhìn Nam Cung Phi Yến khẽ gật đầu. Cô thò tay vỗ sau lưng, người anh em này bỗng nhiên ợ một tiếng sắc mặt dịu xuống, đau khổ mở miệng nói:
- Các anh các chị, tôi không đắc tội với các người, bây giờ hơn nửa đêm, mấy người là...
Tôi phất tay bảo anh ta tạm thời ngừng nói, lại bảo Dương Thần cầm điện thoại tới, tìm ra tấm ảnh chụp mặt quỷ và so sánh với anh ta. Tôi không nhịn được cười.
Không ngờ lại giống nhau như đúc.
Tôi không nói gì, trực tiếp cầm điện thoại tới trước mắt anh ta cho anh ta xem. Sau đó, tôi kéo miếng băng kính trên mặt anh ta ra. Chỉ thấy ở đó có một vết bỏng lại giống như bị bỏng than bỏng lửa vậy.
Tôi nhớ tới tối hôm qua mình có đưa ra mấy chữ, hình như chính là đánh vào trên má trái của mặt quỷ kia.
- Đừng giả vờ hồ đồ nữa, đêm qua chắc chắn anh đã từng gặp chúng tôi, hơn nữa anh còn suýt cắn tôi một cái.
Tôi mỉm cười và nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo